Snack's 1967
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Kul Boy Đẹp Gái


Phan_5

- Anh làm gì ở đây vậy - Phong thở dốc hỏi cái tên tóc vàng đối diện

- Đi học…và để được thấy em - hắn tỉnh bơ trả lời

- Thôi đi, đừng lúc nào cũng ra vẻ quan tâm tôi, trở về với lão ta đi và đừng bám theo tôi nữa !!

Phong quay ngoắc bỏ đi nhưng tên đó kịp choàng lấy cậu:

- Anh sẽ không làm gì quá đâu, chỉ cần Băng nhi đừng đuổi anh đi, thật đấy, anh sẽ nghe lời mà. Chẳng lẽ 3 năm không gặp mà em ruồng rẫy anh sao

Phong đứng im lặng, cậu thực sự chịu tên này. Lúc nào cũng khiến Phong thấy ấm áp. Dù có mang đau khổ hay vùi mình trong băng giá, thì cậu vẫn chỉ là một người con gái,….

- Được rồi, nhưng đừng gọi tôi là Băng nhi, ở đây tôi là Băng Phong, làm ơn xưng hô cho đúng đi, hứa ! – Phong chìa ngón út ra

- Ok, hứa ! - Tóc vàng móc ngéo - Anh hứa…

“ Tích tít tít” “ bạn có tin nhắn mới”

Phong gỡ tay tóc vàng ra và đi đến chỗ khác coi tinh nhắn. Đằng sau, nụ cười anh đào của tên đó dần lệch đi,giọng nói êm ái vang đều đều ;

- Tất nhiên rồi, anh…sẽ không làm gì đâu, với bất cứ ai….phư

………………………

Nhân vật mới

Vương Khải : nickname :

Chung lớp với Cao Thiện Nhân

tính tình : LOADING

Ngoại hình: Chuẩn, tóc vàng ánh kim, che một mắt. Con lai nên mắt có màu xanh biển đen

Gia thế: Loading… ( một người bí ẩn ) L

……………………………

- Hẹn chiều nay tại công ty Hoàng hải à…. – Phong nghiêng đầu nhìn những dòng tin nhắn – lại đụng nhau nữa sao…

Bất giác Phong đưa tay lên miệng, rồi lại rụt lại ngay, cậu đang nghĩ gì,chính Phong cũng không rõ

Chương 9

 

“ Reeeeeeeeeeng”

Mải đuổi theo cái cảm giác mập mờ, Phong giật nảy lên vì tiếng chuông, loạn choạng chụp lấy cái điện thoại mém rớt. Cậu thở dài :

- Khải, hết giờ rồi nên tôi lên lớp đây. Chuyện anh hứa thì làm ơn giữ lời, được chứ?........sao không

Phong quay ngoắc lại thì Khải đã biến đâu mất dạng

- Mới đó mà…

Cậu lắc đầu rảo bước về lớp, Phong về chỗ và ngồi xuống, ánh mắt đăm đăm vào chiếc bàn bên cạnh

“ cặp Triệt không có ở đây”

- Hắn xin phép về rồi - Tên con trai dãy bên liếc Phong khinh rẻ, miệng thổi kẹo cao su.

- Tại sao - Phong vẫn không thèm nhìn, nói cộc .

- Làm sao tao biết được. - Hắn vừa nhai vừa nói , giống như quát vậy - Cái lũ cậu ấm ăn chơi như thằng đó mày quan tâm làm gì - Hắn gác chéo chân cười nửa miệng - Hay để ý mẹ nó rồi, chắc vậy nhỉ, haha

“ Rầm”

Phong đập mạnh tay xuống bàn, mắt trợn lên :

- Cẩn thận cái miệng của mày đi, thằng ch*

Nói xong cậu khoác cặp chạy nhanh ra khỏi lớp, cậu không biết mình bị cái gì nữa, thực sự thì tâm chí của cậu hiện giờ chỉ có “ Cuộc hẹn lúc 5h30 tại công ty Hoàng Hải”. Phải, chỉ có nó thôi. Phong chạy ra xe về nhà…..

Lớp 11A2 V.I.P

- Lớp, chúng ta có học sinh mới, mọi người im lặng - Tiếng thầy chủ nhiêm dõng dạc đầy uy nghiêm. – Tốt, em, vào đây.

- Xin chào mọi người, tớ là Vương Khải, rất mong được chiếu cố. - KHãi bước vào với nụ cười anh đào tỏa nắng.

- Ô OOOOOOOOOOOOO - lớp ồ lên vỗ tay rần rần. trong lúc đó thì Thiện Nhân vẫn đang chăm chú nghiền ngẫm cuốn sách gì đó, miệng lầm bầm:

- Học sinh mới thôi mà làm gì ghê thế, thánh thần hiển linh à, mà hắn tên gì ấy nhỉ

- Em muốn ngồi đâu, cuối dãy sát tường hay bàn 4 dãy giữa đây còn trống này. Em ngồi đâu - Thầy cười hỏi Khải

- Ùm, em muốn ngồi cạnh bạn kia – Khải chỉ về phía Nhân. Cả lớp lẫn thầy giáo đều rụt lại

- Chỗ khác được không em, đó là 2 bàn dành cho lớp trưởng rồi – Thầy cười hiền nhưng ánh mắt đã đôi chút sợ sệt

- Lớp trưởng? tuyệt, như thế thì em sẽ dễ hỏi hang hơn rồi, lớp trưởng ! – Khải vỗ tay bôm bốp gọi Nhân.

- Hử - Nhân chau mày nhìn lên bảng, bất giác toàn thân cậu run lên, mí mắt khẽ giật liên hồi, quyển sách trên tay cũng rớt xuống - Vương…Vương Khải ….sao…sao…

- Hở, cậu biết tớ à, hay vậy, không ngờ mình lại nổi tiếng như thế đấy, cậu cho tớ ngồi bàn cạnh nhé - Khải cắt ngang lời Nhân nhanh nhảu đi xuống.

- À…u..ùm - Nhân đem chiếc cặp để trên bàn bên cạnh xuống - Mời.

Vương Khải ngồi xuống, nở nụ cười :

- Xong rồi ạ, chúng ta bắt đầu học đi thầy.

- ….Đ Được, lớp lấy sách nhạc và tập ra, ta mất khá nhiều thời gian rồi đấy.

Lớp ấp ớ lôi sách vở như bị ma đuổi. Ai cũng thấy khó hiểu. Cao Thiện Nhân xưa nay không bao giờ nhường ghế cho ai, một mình 2 bàn. Chẳng ai dám làm gì cậu vì cha Nhân là một trong những người đống góp lớn cho trường. Vậy mà hôm nay….

Nhân ngồi như bất động, hai mắt nhìn xuống bàn, môi cậu run run lên, mũi rịn mồ hôi.

- Sao thế - Khải cười ngó Nhân

- Không…không…sao cả…Tôi ổn..ổn..cả mà…ha..ha

- Ổn ? Thật chứ??

- Th..thật..

- Vậy thì tốt - Vương Khải cười híp cầm cây bút viết lên tập Nhân dòng chữ nhỏ hơi nghiêng “ Gặp ta trên sân thượng giờ tan học”

Gương mặt Nhân chợt biến sắc, hơi thở như nghẹn lại, khẽ liếcvề phía Khải, mắt Nhân như trợn đứng lên, là nụ cười chết chóc đầy ghê tởm đó, nụ cười dường như dài khéo tận mang tai. Nhân vội vã quay đầu đi, mồ hôi chảy càng lúc càng nhiều, tim Nhân chợt thắt lại,hơi thở không còn đều nữa.

“ Không…không…cơn ác mộng đó đã chấm dứt rồi…nó sẽ không quay lại nữa đâu…không…không…nó…nó đã chấm dứt…”

Khải vẫn giữ nụ cười đó nghiêng nhìn biểu hiện của Nhân, mắt Khải chợp híp lại, đôi mắt tham hiểm đến ghê người……

....................

Phía Băng Phong :

Phong tắm rửa và thay trang phục, xong đâu đấy, câu nhìn đồng hồ :

- 3h hơn…còn sớm quá

Cậu bước đến bàn trang điểm nhìn chính mình trong gương…

- Băng Băng…mày đang nghĩ gì vậy chứ…mày vẫn đang là Băng Băng sắt đá không ? Hay lại trở về với con bé ngu ngốc ngày xưa rồi ?? Mày đang dần bị tình cảm xâm chiếm ư…. - Cậu đưa tay chạm vào mặt gương rồi chợt rụt tay lại thành nắm đấm,đập nhẹ vào mặt gương

“ CANH”

- Chết…tiệt.. - cậu lại lẳng lặng nhìn vào gương, tay cậu một lần nữa bất giác chạm vào môi

- Nụ hôn đó….-- Mặt cậu bỗng đỏ ửng lên -- Aaaa bỏ, bỏ đi, không nghĩ nữa, mệt quá

Cậu quơ tay, tránh cái hồi tưởng điên rồ đang lởn vởn, chĩnh lại mái tóc giả, dán lại đàng hoàng, xong cậu đứng lên , ra khỏi nhà, cậu phóng nhanh về phía trung tâm thương mại – Công ty Hoàng Hải.

( lại là Phong -> Băng : cậu -> cô ngen ) =w=

Đến nơi thì cũng chỉ mới có gần 5h, đường từ biệt thự tới đây cũng khá xa nhưng không ngờ lại dư nhiều thời gian đến thế.

- Chào cô Nguyệt, thật bất ngờ khi cô lại đến sớm thế đấy. có lý do gì chăng

- Rảnh rổi thôi – Băng cười mỉm với người đàn ông cao to, với cái râu quai nón rất ư là nổi bật đang đứng trước cổng chính - thế thưa ông giám đốc Hoàng Hải sao lại ra đây, đợi tôi sao

- Hahahahahaha, tiểu thư Nguyệt thật là biết đùa, - Người đàn ông cười lớn- chúng ta vào trong thôi, Mời.

- Không khách sáo - Băng Băng ung dung bước ngang hàng với giám đốc Hải. đi tới một căn phòng, giám đốc Hải mở cửa:

- Tiểu thư đợi ở đây, tí nữa con trai tôi sẽ tiếp tiễu thư, nó tới ngay thôi, được chứ?

- Được

Ông Hải cười rồi đóng cửa, sắc mặt ông liền thay đổi ngay, một gương mặt nghiêm nghị. Ông nhấc điện thoại lên :

[…………..]

[ tít….a lô, cha]

[ tới công ty ngay, con mồi đang ở đây rồi, hôm nay lo cho xong, kéo dài mãi không tốt đâu]

[………vâng thưa cha…..con tới liền]

“ tít”

Ông tắt máy rồi rảo bước đi dọc hàng lang.

Băng Băng ngồi trong phòng được một lát đã thấy bồn chồn :

- Lâu thật, mặc dù chỉ mới có 15 phút nhưng mà… cũng tại mình tới sớm quá làm gì, nhưng không phải Triệt về còn sớm hơn mình sao,haizzzz

- Xin lỗi phải để cô chờ lâu rồi - Triệt chạy vào, cười nhìn Băng Băng

- Không sao, đây là lỗi tôi mà, tại tôi đến khá sớm thôi – Cô mỉm cười đáp lại.

Hôm nay Triệt ăn mặc hơi “ phong trần” áo nhung đen, cổ áo không gài nút, cà vạt thắt hờ hững – loại khí chất đôi phần khá ngỗ ngược.

- Trông tôi không ổn gì à - Triệt nghiêng đầu khi thấy Băng nhìn mình.

- Ô không, tôi , chỉ đang định hỏi anh hẹn tôi làm gì, chẳng phải việc hợp tác đã xong sao, còn gì cần thay đổi à

- Không, tôi không mời cô đến vì việc đó

- Sao?

- Tôi mến cô

- Ơ …

- Tôi có cảm giác gì đó rất thân thuộc đối với cô, nó còn mơ ồ lắm nhưng tôi nghĩ là tôi mến cô thật

- Khoan, khoan đã, có lẽ là tôi nghe nhầm điều gì đó thì phải…- Băng Băng cười méo xẹo

- Cô không nghe nhầm – Triệt nhấn mạnh từng chữ

- ………. - Im lặng , bây giờ thì cô chẳng thể nói được gì nữa, mặt BĂng Băng đỏ au lên, đầu như muốn nổ tung bất cứ lúc nào, vui ,ngượng, luống cuống, cô chẳng biết phải gì nữa.

- Nhưng tại sao anh…anh lại nói điều đó…ra

- ….. tôi nói trước khi cô đi…

- Đi ??? đi đ….-chưa kịp nói hết câu cô đã bị Triệt ôm ghì lấy

- Triệt thiếu gia…cậu …cậu…

“ cạch”

- Nguyệt Băng Băng, tha lỗi cho tôi

Băng Băng mở to mắt, Triệt vẫn đang ôm cô, nhưng không phải hai tay nữa, tay kia đang là một khẩu sung lục, nó, đang chỉa vào đầu cô….!!

Triệt thực sự muốn giết Băng Băng !!!???

Còn Thiện Nhân và Vương Khải, họ rút cuộc có quan hệ gì ???

Chương 10

 

Triệt cứ thế ôm Băng Băng,đôi tay run rẩy báu chặc lấy cô, nét mặt cậu vặn vẹo như sắp ra nước mắt, song nơi hốc mắt cũng chỉ dâng lên làn nước mỏng, không rơi nổi một giọt lệ. Giọng Triệt khản nghẹt :

- Tôi phải giết cô….tôi..phải…

Mắt Băng Băng dần khép lại, cô quàng tay ôm lấy Triệt,nhẹ nhàng cười buồn:

- Không sao đâu, sẽ ổn thôi mà, cứ bắn đi, mội truyện rồi sẽ ổn thôi. Hãy làm nếu việc đó giúp ích được cho cậu

- Tôi… - Triệt giọng run run, cây súng hạ dần xuống, tay cậu càng lúc càng siết chặc Băng hơn. - Tôi không thể…tôi… không làm được

Cánh cửa phòng chợt mở tung ra, là giám đốc Hải, gương mặt ông lộ rõ vẻ tức giận, trên tay ông, khẩu 500 S&W Magnum*. chĩa thẳng vào 2 người trực bắn. Băng Băng quay lưng về phía cửa nên không hề biết sự xuất hiện này. Triệt nhìn ông sững người ra gào toáng lên :

- ĐỪNG !!!!!

“ PHẰNG !!!!”

Ông nhấc súng và bắn vào đùi Băng Băng. Máu thấm ra từ lớp váy, nhuộm đỏ cả một khoảng. Lãnh một đạn, thân thể cô như vô thức ngả ra sau.

- Ư !!

- Băng BĂng !!!! -Triệt thét lên đỡ lấy cô

- Tránh ra, thằng cớm, tao sẽ tự mình giải quyết vụ này, LUI RA !!! – Ông Hải lớn giọng, chỉa cây súng vào Triệt ra lệnh

- Đủ lắm rồi !! Ông không phải là con người !!! Ông còn muốn giết bao nhiêu mạng nữa chứ !!!

- Đây là công việc ! Là đơn hàng !! Đối với tập đoàn Mafia chúng ta thì khách hàng là trên hết, vì vậy tao chả quan tâm việt tao là cái gì đâu. Giờ tránh ra, mau !!!

“ Pằng!!”

Một phát đạn nữa bay thẳng vào hông Băng Băng :

- Ư…Khục - Băng Băng giật người lên ọc máu ra, mắt cô bắt đầu hoa lên, cắn chặc môi đến tứa máu để không thốt ra thêm chứ “ đau” , cô không muốn Triệt nghe thấy… tay Băng Băng rung lên từng đợt, cô muốn chạm vào nơi khóe mắt đang rơm rớm của Triệt…nhưng không thể, đầu cô nặng như bị ai đè xuống, mắt trĩu nặng, tay chân bất giác không thể cử động được

- Băng Băng !!! Ông, ông biến ngay đi trước khi tôi bắn chết ông !!! BIẾN ĐI !!!! - Triệt gảo lên chỉa súng vào giám đốc Hải

- Bắn đi, ĐƯA THẲNG SÚNG LÊN MÀ BẮN TAO ĐÂY NÀY !!!

- Ông mau cút đi !!!

- Không bắn sao ? Vì tao, là cha mày phải không ??

- CÚT ĐI, MAU CÚT ĐI !!!

- Đem cô ta ra ngoài - Ông Hải vừa dứt câu, 2 người mặt áo đen liền từ cửa chạy vào, ngay tại chớp nhoáng ấy, cây sung trên tay Triệt bị đánh hất đi xa cả đoạn, cậu tức giận nghiến răng, nhìn trừng trừng vào 2 người đó:

- LỦ KHỐN KHIẾP !!!! TRÁNH XA TAO RA !!!

“ pẰNG”

Phát đạn của ông Hải sượt qua mặt Triệt thành một vệt dài rướm máu:

- Biết điều thì im lặng và nghe lời đi.

- ÔN…

“pặng”

Một tên áo đen nhân cơ hội đập mạnh vào gáy Triệt khiến cậu bất tỉnh, ngả vật xuống. Hai tên kia nhanh chóng kéo Băng Băng ra.

- Như vậy là được rồi - bỗng dưng ông Hiệu trưởng xuất hiện, vẻ mặt ôn tồn - giao dịch kết thúc, đây là tiền của ông

Nhận lấy chiếc va-li của hiệu trưởng, ông Hải cười khản đặc :

- KHông tính giết theo thỏa thuận luôn sao

- Tất nhiên không – hiệu trưởng khoác chiếc áo vét lên người Băng Băng rồi nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên,vác vắc vẻo trên vai– Bởi có một người vẫn muốn gặp nó mà – nói xong ông cười nhẹ rồi đi nhanh về phía thang máy

Ông Hải lặng người hồi lâu rồi khẽ nhếch môi, ông ra lệnh :

- Đem thằng ôn con này xuống tầng hầm, gong xích nó lại

- Rõ

Xong, ông thả cây súng, lấy khăn lau tay, giọng khàn khàn :

- Thật bẩn tay

………………….

Sau tiếng chuông tan học, Vương Khải vui vẻ dọn dẹp sách vở

- Khải, cậu đi ăn với bọn tớ không, mừng học sinh mới. Chắc cậu rảnh chứ nhỉ ?

- Ô không được rồi, hôm nay Khải bận về sớm có chút chuyện. Nhưng đừng lo, Khải sẽ đi vào ngày mai được chứ ?

- Mai sao ? chậc, đành vậy thôi. Mà cậu gấp tới thế sao

- Tất nhiên ! Khải, có CHUYỆN cần gặp một người… - Khải chợt nhấn mạnh khiến Nhân giật nảy

- Ờ, vậy mai đấy, tụi mình đi đây, tạm biệt

Mọi người đi hết, Nhân cũng giật mình bàng hoàng dọn dẹp rồi đứng lên

- Lên sân thượng đi, tao có chuyện - Khải lập tức thay đổi thái độ, nhoẻn miệng gọi Nhân, ánh mắt thâm hiểm

- Không…không phải sân thượng…sẽ đóng cửa sao…

- Tao bảo lên, đừng có lằn nhằn - nói xong Triệt khoác cặp ra khỏi cửa - Tao đợi mày, đừng có trốn, nếu không thì.. phư, mày biết rồi đấy

“ Cạch”

Cửa phòng đóng lại, Nhân vẫn đứng trưng ra thở hồng hộc, mồ hôi tuôn ra như tắm. Cậu lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu Kỳ :

[….A lô, anh hai sao lâu vậy, em đợi anh dưới sân nãy giờ rồi đấy]

[ Tiểu Kỳ, hôm nay anh đi chơi với lũ bạn…em cứ về trước đi, nói với mẹ hôm nay anh về hơi trễ, đừng đợi anh làm gì, được chứ]

[Ể, em có nghe nhầm không vậy?? anh mà cũng thích đi chơi với bạn á]

[ cứ vậy đi, anh cúp máy đây…gặp em sau ]

[ khoan đã, nè anh ha…] [ Tít tít tít tít]

Cậu khụy xuống, toàn thân run lên :

- Không sao đâu, sẽ không sao đâu, ha ha, chỉ là cuộc nói chuyện thôi mà, đừng căng thẳng quá, Thiện Nhân, bình tĩnh lại đi, sẽ ổn thôi

Cậu đan chéo tay cúi gầm mặt, mắt nhắm nghiền lại tự chấn an . Khẽ thở dài, cậu đứng dậy đi tới sân thượng….

“ Cạch”

Vừa mở của ra, Nhân đã thấy Khải đứng tựa vào rào sắt, trên tay là điếu thuốc lá, thả một hơi bỗng hắn lên tiếng:

- Lên rồi à

- Cậu muốn gì?

- Muốn gì sao?? Phư – Rít một hơi thuốc, Khải quăng cây thuốc lá đó, lấy ra một cây mới, đưa lên miệng

- Châm lửa cho tao

- ….. – Nhân im lặng nhặt chiếc bật lửa Khải ném qua, thận trọng bước tới gần châm lửa. Khải hừ lạnh gí đầu vào mồi lửa nhưng mưu toan không để lửa bén thuốc. Phải một lát , Nhân buộc phải thả cặp ra đưa tay kia che lửa, không để nó bập bùng. Sau cuối thuốc lá cũng châm xong, ngay lúc Nhân rút tay về, Khải đột ngột cúi đầu, thè lưỡi liếm lên ngón tay che lửa của cậu. sắc mặt Nhân chợt tái đi, cậu lui nhanh về phía sau.

Khải cười nắc nẻ trên nền :

- Mày thơm quá - Khải hít một hơi sâu – hơn cả ngày xưa đấy. phư phư. Lại đây, nhanh lên

- Không…không…không

- Mày vẫn còn ám ảnh chuyện ngày xưa sao ??? thôi nào, bỏ qua nó đi, đừng nghĩ tới nữa - Khải đứng lên tiến về phía Nhân. Nhân lùi dần nhưng rồi mất thăng bằng mà ngả ngửa xuống. Khải một tay túm lấy tóc Nhân giật ngược lên, tay kia đè một bên vai cậu, điếu thuốc hắn vẫn cầm trên tay. Khải cười đắc ý khi nhìn khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt nhắm chặc của Nhân :

- Mày lúc nào cũng trông ngon như vậy

Khải vừa nói, vừa liếm rồi cắn cổ Nhân. Toàn thân cậu run bần bật,

- Đừng sợ, thư giãn chút đi chứ

Nói rồi, Khải lại thè lưỡi liếm tai Nhân, cậu thoáng cự nự :

- Bỏ ra, tôi bây giờ không phải là đồ chơi của cậu đâu

Đột nhiên Khải trừng mắt cúi xuống cắn mạnh cổ Nhân đến tứa máu, cậu khẽ nhíu mày vì đau :

- Mày vẫn là đồ chơi của tao, mãi mãi là như vậy


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .